Hơn 10 năm qua đi, chưa một ngày nào tôi thấy lòng mình yên ổn. Mỗi lần nghĩ đến bí mật đó tôi lại hoang mang và đau khổ vô cùng. Điều gì đang chờ đợi cái gia đình nhỏ bé này khi mà chồng tôi biết được sự thật cay đắng đó.
Hơn 10 năm trước tôi lên xe hoa về nhà chồng với cái thai trong bụng. Điều tồi tệ nhất là cái thai ấy hoàn toàn không phải của chồng tôi. Anh yêu tôi, theo đuổi tôi một thời gian dài nhưng tôi chỉ nhận lời cưới anh khi bị gã đàn ông mình yêu thương thật lòng phản bội.
Cái đêm tôi biết mình có thai cũng là lúc hắn ta phủi tay ra đi bỏ mặc tôi với một sinh linh đang lớn dần trong bụng. Tôi đau khổ tột cùng. Tôi không đủ can đảm để làm cái điều tội lỗi là bỏ đứa bé nhưng tôi cũng hèn nhát không dám đối diện với cuộc đời trong vai trò một người đàn bà không chồng mà chửa. Vậy là tôi nhắm mắt đưa chân, tôi gọi anh, tôi biến anh trở thành kẻ “đổ vỏ” cho cuộc tình làm lỡ của mình.
Sau đấy 1 tháng, tôi nói có bầu. Anh đã hạnh phúc đến phát khóc khi biết mình được làm bố. Tôi và anh cùng ôm nhau khóc. Nhưng anh khóc vì vui, còn tôi khóc vì khinh bỉ chính mình. Tôi đã quá hèn nhát và tàn nhẫn khi làm khổ anh. Tôi tự nhủ với lòng mình rằng, tôi sẽ công khai mọi chuyện sau khi sinh con và ra đi. Tôi sẽ không ám ảnh anh cả đời.
Nhưng tôi không làm được điều đó. Tôi từng nghĩ mình không thể nào yêu anh, vậy mà tôi lầm. Tôi yêu chồng mình như điên, như dại sau khi sinh con xong. Sự tình cảm, ấm áp và chân thành của anh khiến tôi cảm thấy sợ mất chồng. Mỗi buổi sáng mở mắt ra không thấy chồng nằm bên cạnh, tôi giật thót mình. Tôi chỉ sợ anh sẽ rời xa tôi.
Cái bí mật mà tôi nghĩ sẽ nói ngay sau khi sinh con cuối cùng tôi lại tìm mọi cớ để chôn chặt trong lòng. Tôi bao biện, gói ghém mọi thứ của cuộc tình cũ trong bí mật. Tôi lừa dối anh mỗi ngày để miễn sao giữ được chồng. Tôi yêu thương, chăm lo cho anh nhưng trong lòng vẫn canh cánh về cái bí mật đầy tội lỗi đó
ảnh minh họa
Anh chiều vợ, thương con. Anh tuyệt nhiên chưa bao giờ hình dung về quá khứ của tôi. Chồng càng đối xử tốt với tôi bao nhiêu thì tôi càng thấy mình mang tội lớn. Từ ngày lấy nhau đến giờ, chưa một đêm tôi thấy yên bình. Bao lần tôi ôm chồng mà nước mắt cứ rơi…
Hiện tại tôi đang mang bầu đứa con thứ hai, đứa con đích thực của tôi và chồng. Tôi đã nghĩ rất nhiều tới chuyện có nên thú nhận với anh hay không? Tôi nghĩ anh là người tốt, khi tôi lại có con với anh thế này có lẽ anh sẽ không bỏ tôi. Nhưng tôi sợ lắm. Tôi sợ anh không bỏ mà khinh thường tôi, anh sống với tôi chỉ vì trách nhiệm. Lúc đó với tôi cuộc sống mới thực sự là địa ngục.
ảnh minh họa
Những ngày qua tôi vật lộn với suy nghĩ, đau khổ vô cùng. Tôi không muốn mãi giấu chồng bí mật này. Tôi muốn trút bỏ mọi thứ để được sống thảnh thơi. Nhưng với một người đàn ông yêu vợ, bao năm qua nghĩ rằng mình hạnh phúc, bí mật này có khủng khiếp và vượt quá sức chịu đựng của anh hay không?
Tôi yêu chồng mình thật sự, tôi không muốn cả đời lừa dối anh nhưng liệu nói ra anh có tha thứ cho tôi không? Cuộc đời tôi và các con sẽ về đâu nếu anh bỏ rơi hai mẹ con? Tôi khổ tâm và bế tắc thực sự rồi… Lối thoát nào cho tôi, một người đàn bà từng đưa chồng mình vào bẫy?
Tôi yêu chồng mình thật sự, tôi không muốn cả đời lừa dối anh nhưng liệu nói ra anh có tha thứ cho tôi không? Cuộc đời tôi và các con sẽ về đâu nếu anh bỏ rơi hai mẹ con? Tôi khổ tâm và bế tắc thực sự rồi… Lối thoát nào cho tôi, một người đàn bà từng đưa chồng mình vào bẫy?
Theo Hương Lan (Khám phá}
0 nhận xét:
Đăng nhận xét